119/08/11, 04:00 pm

td_dethuong
Mem Cấp 2

td_dethuong
Mem Cấp 2

Mẹ ơi, đừng đi Empty Mẹ ơi, đừng đi


Nó khóc suốt mấy ngày liền, nó luôn hỏi: "Mẹ ơi, mẹ đâu rồi". Sau một đêm ngủ dậy, nó không thấy mẹ nó đâu nữa. Ba nó nói mẹ nó về nhà ngoại chơi rồi, vài ngày sau mẹ sẽ về. Nó hỏi:"Sao mẹ đi mà không dẫn con theo?", ba cười buồn không trả lời. Nhưng hôm nay đã là ngày thứ 5 rồi, trước giờ mẹ nó chưa xa nó được hơn nữa ngày, nhà ngoại thì xa quá, nó còn nhỏ không thể tự đi đến được. Đòi ba đưa đi thì ba nói nó phải đi học, về nhà ngoại không về học kịp, ngày mai mẹ về rồi. Nhưng ngày mai của ba nói qua lâu rồi mà sao mẹ vẫn không về? Vào phòng ba mẹ, nó không thấy đồ của mẹ đâu hết. Ba thì buồn hẳn, ít nói, ít cười và hay đi uống rượu. Nhà có 3 người, giờ chỉ còn lại mình nó. 10 tuổi, nó chưa hiểu gì chuyện đời. Nó chỉ thấy buồn và sợ hãy mỗi khi phải ở nhà một mình. Nó băng khoăn không biết mẹ đang làm gì ở nhà ngoại mà bỏ nó một mình lâu vậy, mà thời đó, làm gì có điiện thoại như bây giờ. Đến ngày thứ 6, nó đi học về. Vào đến nhà, thấy mẹ, nó sung sướng ào chạy vào ôm mẹ và khóc, trách mẹ nó sao nỡ bỏ nó một mình mấy hôm rồi. Mẹ nó cũng khóc. Nó nhìn thấy mắt mẹ đỏ và sưng lên. Nó thấy mẹ gom những đồ vật còn lại bỏ vào vali, và dặn nó sau này phải nghe lời ba. Nó ngây ngô hỏi: "Mẹ đi đâu, cho con đi nữa." Mẹ nó ôm lấy nó, hôn nó và khóc nhiều hơn. Đúng lúc này ba nó đi ruộng về, ba đứng ngoài sân không vào nhà, mặt ba buồn rười rượi nhìn hai mẹ con ôm nhau khóc. Lát sau mẹ nó kêu nó đi ăn cơm đi rồi đi ngủ, nó không chịu, nhưng mẹ bảo mẹ nói chuyện với ba, con nít không được nghe chuyện người lớn. Nó vào thay đồ, khi đi ra nó thấy ba và mẹ đang nói gì với nhau, to tiếng lắm nhưng mà nó không nghe rõ. Mẹ nó hôn nó rồi xách vali đi, nó chạy theo, vừa khóc vừa gọi: "Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy, mẹ đừng bỏ con". Mẹ nó bỏ chạy càng nhanh, nó không thể nào đuổi theo kịp. Ba chạy tới ôm lấy nó, nó khóc thảm thiết "Mẹ ơi!!!". Cả ngày nó không ăn cơm, nó ôm gối khóc. Ba nó dỗ dành cách mấy nó cũng không nghe. Nó hỏi, tại sao ba lại để mẹ đi? Ba nó nghẹn ngào :"Ba và mẹ ly dị nhau rồi con". Nó không hiểu gì cả, nó còn quá nhỏ mà, sao hiểu được ý nghĩa của hai từ ly dị. Nó hỏi lại:" Là sao ba?". Ba nói:"Là từ nay ba con mình sẽ sống với nhau, mẹ con lâu lâu sẽ về thăm con". Nó vẫn không hiểu gì hết. Nhưng nghe ba nói mẹ sẽ về, nó cũng đỡ buồn. Ba không gạt nó, cuối tuần mẹ về rước nó về ngoại chơi, chiều chủ nhật mẹ chở nó về cho sáng thứ hai nó đi học. Mới đầu mẹ còn về rước nó mỗi tuần, lâu dần thì 2, 3 tuần mẹ nó mới về. . Ba nó thương nó nhiều hơn.Nó làm quen từng ngày cuộc sống không có mẹ. Năm nó 11 tuổi, mẹ nó đi Sài Gòn làm. Nó càng ít gặp mẹ nó hơn. Nhưng mẹ vẫn gởi quà về cho nó mỗi năm sinh nhật nó và gởi tiền cho nó mua những vật dụng cần sài. Cho đến tận bây giờ, nó đã lớn, đã hiểu như thế nào gọi là ly dị. Nhiều đêm nó nhớ mẹ, chỉ biết nằm khóc. Nó thương ba nó, ba gà trống nuôi con một mình. Mẹ thì đã có người khác chăm sóc mà ba vẫn không quên được mẹ. Thỉnh thoảng mẹ vẫn về thăm nó và hay gọi điện thoại cho nó, mẹ nói mẹ vẫn thương nó nhất,nhưng nó không muốn về ở với mẹ như hồi bé nữa. Vì bây giờ có ông nào lạ hoắc cứ hay đi chung với mẹ mỗi lần mẹ về rước nó về ngoại. Ngày xưa ba mẹ ly dị vì bà ngoại, bà ngoại không thích ba, và bây giờ bà ngoại cũng không thích nó. Nó biết nhưng nó không trách. Giờ nó đã quen cuộc sống này, không có mẹ bên cạnh. Nhưng cái ngày mẹ nó đi, cả đời này nó vẫn không quên được. Bởi vì chính từ ngày đó, nó mất đi một người mà nó hết dạ yêu thương!!!

« Xem bài viết trước  |  Xem bài viết kế tiếp »

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất