130/07/11, 12:14 am
Tôi viết bài viết này trong những phút giây cuối cùng của một đêm tối. Tôi vừa chấm dứt cuộc trò chuyện với một người. Đó là em tôi. Tôi không hiểu hay Là e không hiểu, có những điều làm tôi rất hài lòng về e tôi , cụ thể là tôi đã chứng kiến được điều đó thông qua cuộc sống hằng ngày. Nhưng tại sao? Tại sao em tôi không một lần hiểu tôi, con người tôi, tánh tình của tôi và tình yêu thương của tôi. :ry: :ry: :ry: :ry: :ry: Đã nhiều lần tôi và em tôi cải nhau, mặc dù không giận nhưng rất dể làm sức mẻ tình cảm anh em. Tôi không chấp nhất những điều em tôi nói nhưng hơi buồn. Buồn vì em mình không hiểu cho mình, cứ nghĩ rằng anh ko hiểu em. Thử hỏi , có phải cuộc đời ai cũng giống như ai? Chắc là không hoàn toàn. Diện mạo, tên tuổi ,..có thể giống nhưng tình cảm , tánh nết của mỗi người liệu có không. Tôi không đảm bảo. Vậy tại sao cách quan tâm của tôi đối với em tôi lại xem như là không có. Có phải khi quan tâm một người là cần phải thể hiện ra hết bề ngoài hay sao? Hy vọng nỗi buồn này sẽ trôi qua đêm nay trong những giây phút cuối đêm này. Ngày mai là một ngày tươi sáng với mọi điều. Đêm khuya tôi viết thơ này Cầu mong e sẽ một ngày hiểu tôi. | ||